Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

phim những đóa ngọc lan


Tiểu Yến Tử và Tử Vy cùng vào Từ Ninh Cung. Vừa bước vào cửa nhìn lên, đã thấy thái hậu ngồi chễm chệ ở giữa. Dung ma ma, Quế ma ma đang đứng sau đấm lưng cho bà. Thái giám, cung nữ đứng vây quanh. Còn vua Càn Long thì ngồi ghế cạnh đó. Hoàng hậu với lệnh phi mỗi người một bên. Tất cả đều yên lặng căng thẳng. Tiểu Yến Tử và Tử Vy đi thẳng tới trước mặt thái hậu và vua Càn Long, quỳ xuống. Tử vi nói trước:

- Tử Vy khấu kiến lão phật gia, Chúc lão phật gia tốt lành!

- Tử Vy khấu kiến Hoàng a ma! Hoàng hậu nương nương! Lệnh phi nương nương!

Tiểu Yến Tử cũng vội bắt chước theo, dập đầu nói:

- Tiểu Yến Tử khấu kiến lão phật gia! Lão phật gia kiết tường! Ngoài ra còn Hoàng a ma, hoàng hậu nương nương, lệnh phi nương nương cũng vậy!

Thái hậu nói:

- Hãy ngẩng đầu lên! Cho ta nhìn xem nào!

Giọng thái hậu lớn và rõ, đầy uy lực làm Tử Vy và Tiểu Yến Tử sợ hãi nhìn lên.

Thái hậu chăm chú nhìn cả hai một lúc, lại ra lệnh:

- Ðứng dậy đi nào!

Tử Vy và Tiểu Yến Tử đứng dậy, cả hai cùng không dám thở mạnh. Thái hậu chợt cười nói:

- Ban nãy ta đã nghe kể chuyện về hai người. Thật ta không ngờ, chỉ rời khỏi Hoàng cung có nửa năm mà lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Hình như đó là điều đáng tiếc, vì ta đã không được tận mắt chứng kiến những chuyện vui vui đó!
phim những đóa ngọc lan
Tử Vy biết thân, không dám nói năng gì cả, chỉ có Tiểu Yến Tử thấy thái hậu cười, thì bao sự e dè ban đầu biến mất, vui vẻ nói:

- Ai biểu bà nội bỏ đi ăn chay niệm Phật làm gì? Không phải chỉ lỡ có một cơ hội thôi nghen mà cả đám cưới của Nhĩ Thái cũng không được dự, rồi mấy cuộc tỉ thí của võ sĩ Tây Tạng cũng không được xem. Thật tiếc, thật tiếc.

Tử Vy thấy vậy hoảng hốt, vội nắm lấy vạt áo Tiểu Yến Tử giật giật. Bấy giờ Tiểu Yến Tử mới nhớ ra, vội vã đính chính:

- Tôi muốn nói là... A... A... bẩm lão phật gia. Người quả là đã bỏ qua nhiều màn kịch hay...

Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử, bổi rối nói:

- Bẩm Hoàng ngạc nương, cái con bé Tiểu Yến Tử này lúc nào cũng vậy. Học mãi, học mãi mà quy cách cung đình thế nào cũng học không xong. Có điều, trẫm thấy bản tính chơn chất của nó cũng hay nên bỏ qua. Vì vậy xin người cũng miễn chấp cho.

Thái hậu chau mày, nhìn Tiểu Yến Tử, hỏi:
phim những đóa ngọc lan
- Nghe nói ngươi không cha không mẹ, thế trước khi vào cung đình, ngươi sống bằng nghề gì?

- Tôi ư?

Tiểu Yến Tử chỉ vào mình hỏi, rồi quay qua Tử Vy:

- Như vậy có nên nói thật không?

Thái hậu thấy vậy chau mày nói:

- Ta hỏi chuyện ngươi, tại sao lại ngó đông ngó tây là thế nào?

Tiểu Yến Tử nghe hỏi giật mình, vội nhìn thái hậu nói:

- Bẩm... bẩm... lão phật gia... con có rất nhiều cách đấy, chẳng hạn như Sơn Đông mãi võ này, trèo sào nầy, múa cờ này, có lúc phải làm chuyện gian dối nữa.

Thái hậu chẳng làm sao biết những công việc đó là gì, ngạc nhiên:

- Ngươi nói sao? Mãi gì? Trèo gì? Làm gì?
phim những đóa ngọc lan
Tử Vy thấy vậy càng quýnh hơn, lại kéo áo Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử bị thái hậu hỏi dồn đã rối, bây giờ bị Tử Vy giật áo càng rối hơn. Không biết phải làm gì cho phải, đưa mắt nhìn lệnh phi cầu cứu. Chỉ thấy lệnh phi lắc đầu, Tiểu Yến Tử còn ngơ ngác, thì thái hậu lại hỏi:

- Ngươi nói cái gì... cái gì? Hãy nói lại một lần nữa ta nghe xem?

Tiểu Yến Tử rối sinh bực, buột miệng:

- Tôi không có cái gì, cái gì hết!

Nhưng rồi sự nhớ lại lời dặn của Nhĩ Khang. Không được nói “cái gì” nên sửa lại:

- Thật ra ý tôi đâu có nói “cái gì, cái gì”? Đâu?

Thái hậu trợn mắt, càng nghe càng không hiểu nổi:

- Hử? Cái gì cái gì là cái gì chứ?

Tiểu Yến Tử quýnh lên, mở to mắt hỏi:

- Cái gì? Cái gì là cái gì?

Và cứ vậy. Tiểu Yến Tử và thái hậu cứ “cái gì, cái gì” không ngớt. Người trong cung cứ đứng nghe ngáo theo. Vua Càn Long cũng lắc đầu với lệnh phi. Còn đám cung nữ thì cố nín cười. Tử Vy không thể không can thiệp:

- Dạ bẩm lão phật gia. Tiểu Yến Tử thường không biết diễn đạt điều mình nói. Ý chị ấy là nhờ biết một chút võ công, nên trước khi tiến cung, ở ngoài đã sống bằng nghề múa võ. Còn mấy thứ như trèo sào, múa cờ... đều là tên của các môn biểu diễn thôi.
phim những đóa ngọc lanTiểu Yến Tử thấy Tử Vy giải thích được, hứng chí nói thêm vào:

- Vâng... vâng... vâng, nếu hôm nào... bà mà... Ờ không phải. Lão phật gia mà... cũng không phải... Bẩm lão phật gia mà... nếu người thích... tôi sẽ biểu diễn cho lão phật gia xem.

Thái hậu bị Tiểu Yến Tử làm rối mòng, nên chau mày nói:

- Cái gì gọi là “thiên chất ngây thơ” của ngươi. Có lẽ ta già rồi, nên không hiểu được, không chịu nổi được.

Lời của thái hậu làm Tiểu Yến Tử càng bối rối:

- Sao lại thế? Tôi trèo sào, múa cờ là để biểu diễn thôi, chứ đâu phải để đấu? À, không sao đâu! Bà... Ờ không phải, lão phật gia... Ờ Bẩm lão phật gia... bà có già cũng không sao đâu, bà chỉ ngồi xem thôi mà... đâu có cần xuất chiêu đâu mà chịu không nổi, không chịu nổi? Bà nội này...

Rồi nghĩ ngợi thấy lại nói sai nên tiếp:

- Lão phật gia này... bẩm lão phật gia này... Ối!

Tiểu Yến Tử thấy mình cứ nói sai mãi, đưa tay lên vả miệng giải thích:

- Tôi căng thẳng quá... nên cứ nói sai tới sai lui...

Rồi bạo miệng hỏi:
phim những đóa ngọc lan
- Tôi có thể gọi bà là bà được không? Chứ còn ba chữ lão phật gia, đọc lên nghe cứng mồm cứng miệng quá!

Vua Càn Long chau mày, lệnh phi bối rối. Chỉ có hoàng hậu là đắc ý. Còn đám thái giám, cung nữ trong cung nín cười nãy giờ muốn đau cả bụng. Thái hậu chỉ thấy đầu căng lên, vì bực dọc:

- Ngươi nói thế là... là thế nào với thế nào chứ?

Ðến nước này, Tử Vy không thể không giải nguy cho Tiểu Yến Tử nên chen vào:

- Dạ bẩm lão phật gia, trước ngày Tiểu Yến Tử tiến cung, cô ấy từng chăm sóc cho rất nhiều cụ già bơ vơ, không nơi nương tựa. Nên với các người lớn tuổi đó, tiếng “bà” là tiếng xưng hô thân thiết nhất. Nhìn thấy thái hậu phúc hậu từ bi, Tiểu Yến Tử chợt xúc động tâm tình, nên quên bẵng thái hậu là người chốn cao quý.

Tiểu Yến Tử vừa nghe Tử Vy nói liền đáp lới ngay:

- Vâng! Vâng! Ðúng đó! Ðúng đó! Tôi nghĩ, có lẽ thái hậu thì cũng là người. Nếu gọi Phật e là không giống lắm. Vì mấy ông Phật trong chùa đều làm bằng đá hay bằng đất không à. Ðâu giống như bà bằng xương bằng thịt, biết nói biết cười đâu?

Vua Càn Long cắt ngang:

- Tiểu Yến Tử! Ngươi không được nói càn! Mọi người đều gọi thái hậu là lão phật gia thì ngươi cứ gọi như vậy đi, đừng lộn xộn.

Thái hậu sa sầm nét mặt, nhìn Tiểu Yến Tử một lúc nói

- Thôi đủ rồi, Hoàn Châu cát cát là sao, ta cũng biết được phần nào rồi!

Bà quay qua Tử Vy:

- Còn ngươi! Nghe nói ngươi theo lời trăn trối của mẹ, mà tiến kinh để tìm Hoàng a ma đúng không?

Tử Vy cúi đầu, nhỏ nhẹ:

- Vâng!

Thái hậu lại hỏi:

- Cái chuyện mẹ ngươi sai ngươi vào kinh tìm Hoàng a ma, ngươi chẳng thấy nó kỳ cục sao? Làm sao mẹ ngươi biết được ngươi sẽ vào cung vua chứ? Tại sao lúc sinh thời, mẹ ngươi không tự thân đến? Ðể ngươi một thân một mình lặn lội tới Bắc Kinh. Ta càng nghe càng thắc mắc, đâu ngươi giải thích ta rõ xem!
phim những đóa ngọc lanTử Vy bất ngờ, chẳng ngờ được là lần đầu gặp là thái hậu đã đề cập chuyện đó. Vì bất ngờ cộng thêm sợ hãi, Tử Vy càng ấp úng:

- Bẩm lão phật gia, thật tình... Tử Vy cũng không biết, Tử Vy nghĩ là mẹ của Tử Vy không dám đến kinh, chỉ ở nhà chờ đợi... Ðợi lâu quá mà chẳng có tin tức gì, nên không nghĩ gì đến nữa...

Thái hậu chau mày:

- Hừ! Tại sao bản thân chẳng tự tin mà còn giao trọng trách đó cho con mình? Lạ thật!

Tử Vy nghe vậy tái mặt, Vua Càn Long thấy vậy tằng hắng một tiếng giải vây:

- Bẩm Hoàng ngạc nương, những chuyện đó đã quá lâu rồi, con cũng không muốn nhắc đến mà nhắc lại làm gì chứ?

Thái hậu cứ nhìn Tử Vy quan sát từ trên xuống dưới, nói:

- Hoàng nhi nói phải, e là có nhắc đến thì cũng chẳng tìm ra được chứng cớ. Có điều con bé này trông cũng cao ráo sạch sẽ? À mà sao? Nghe nói đã chỉ hôn cho Nhĩ Khang rồi ư?

Thái hậu lại quay qua Vua hỏi, Vua Càn Long đành nói:

- Vâng!

Thái hậu nói:

- Thật khó khăn mới nhận được cát cát. Tại sao lại chỉ hôn một cách nhanh chóng như vậy?

Hoàng hậu chụp ngay cơ hội chen vào:

- Tại lão phật gia không biết đấy chứ. Chứ cô Tử Vy cát cát này được hoàng thượng cho cùng theo tuần thú. Vì vậy trên đường mới gặp Nhĩ Khang rồi hai người “tâm đầu ý hợp”, hoàng thượng thấy họ đã tâm đắc nhau như vậy, mới kết hợp cho.

Thái hậu nghe vậy có vẻ không hài lòng:

- Cái gì mà tâm đầu ý hợp? Rồi kết hợp cho?

Bà quay lại nhìn Tử Vy, nghiêm khắc:

- Ðã được vào cung rồi, còn được phong chức cát cát nữa thì cái gì cũng phải biết giữ mình, có nề nếp chứ? Sao lại rập khuôn mẹ ngươi quen thói gió trăng? Cái tốt lại không học, học chi cái xấu vậy?

Lời của thái hậu như một cái tát vỗ mạnh lên mặt Tử Vy, Tử Vy thấy tự ái bị thương tổn, và tim đau nhói. Nàng mở trừng đôi mắt nhìn thái hậu cảm giác nhục nhã. Vy cúi đầu ấp úng nói:

- Tử Vy này xin nghe lời chỉ dạy của lão phật gia!

Thái hậu có vẻ hài lòng, nghiêm khắc nói:

- Hai ngươi đến từ dân gian. Cũng được! Nhưng không được đem những cái tầm bậy tầm bạ của chốn dân gian vào cung. Ở trong cung là phải sống nề nếp, nhất cử nhất động đều phải đoan trang, biết không?

Tử Vy gật đầu:

- Dạ Tử Vy biết!

Chỉ có Tiểu Yến Tử là thấy trái tai đứng nhìn giận dữ. Thái hậu nào phải không thấy, bà quay qua:

- Sao? Hình như Hoàn Châu cát cát có điều bất phục phải không?

Tiểu Yến Tử cắn môi nhìn xuống, cố nhẫn nhục. Thái hậu lại hỏi:

- Sao? Có điều gì không hài lòng? Cứ nói đi chứ?
phim những đóa ngọc lan
Tiểu Yến Tử lắc đầu. Thái hậu hơi bất mãn:

- Ta bảo ngươi nói. Sao ngươi lại cứ lắc đầu?

Ðến nước này thì Tiểu Yến Tử không dằn được nữa, nhìn lên lớn tiếng:

- Muốn nói thì tôi nói. Cái này là lệnh chứ không phải tôi tự nhiên nói à nghen! Tôi không dám bất phục, vì tôi biết bà là thái hậu. Mà lời thái hậu nói thì còn nặng hơn cả thánh chỉ. Mặc dù bá tánh họ chỉ biết thánh chỉ thôi. Bà cho là ở dân gian chỉ có chuyện tầm bậy tầm bạ thôi ư? Tôi thì lại thấy ở trong cung còn có nhiều thứ tồi tệ hơn nữa là khác.

Lời của Tiểu Yến Tử khiến cho thái hậu giận dữ, quát:

- Quả là vô lễ! Quỳ xuống!

Tử Vy và Tiểu Yến Tử sợ hãi quỳ xuống. Nhưng Tiểu Yến Tử ỷ lại có chiếc đệm “quỳ dễ dàng” nên trong lòng vẫn đắc ý, miệng không dằn được, lẩm bẩm:

- Quỳ thì quỳ, có trang bị sẵn mà sợ gì?

Nhưng khi Tiểu Yển Tử quỳ xuống, chiếc đệm gối “quỳ dễ dàng” đã lộ rõ. Hoàng hậu rất tinh mắt, nên chỉ về Tiều Yến Tử, nói:

- Bẩm lão phật gia, người có thấy Hoàn Châu cát cát có điều khác lạ không? Cặp gối cô ấy có gì mà sưng to thế?

Ti, nắm lấy Tử Vy lay mạnh nói:

- Tử Vy! Bảy mươi hai kế, chạy là kế hay nhất! Người khôn đừng để bị thiệt thòi! Bằng không bị đòn oan mạng bây giờ!

Vừa nói vừa phóng người bỏ chạy ra ngoài, Tử Vy bị kéo mạnh ngã bật người, cố gượng dậy, gọi:

- Ðừng làm như vậy, Tiểu Yến Tử! Không nên làm vậy, quay lại đi!

Tiểu Yến Tử không nghe. Như mũi tên xẹt ngay ra ngoài. Thái hậu và tất cả những người trong cung đều bất ngờ, không tin sự việc lại có thể như thế.

Tiểu Yến Tử vừa xông ra khỏi Từ Ninh Cung là chạy nhủi tới trước. Chạy một lúc quay đầu lại xem thử, xem Tử Vy có chạy theo không. Vì vậy mà đâu có thấy Tịnh Nhi đang từ xa đi đến.

Bấy giờ Tịnh Nhi đang dẫn vài cung nữ đi ra xe, để mang vật dụng và quần áo của thái hậu còn bỏ sót trên xe vào. Họ đang ì ạch mang đồ về Từ Ninh Cung thì Tiểu Yến Tử xuất hiện bất thình lình. Tịnh Nhi không tránh kịp thế là Tiểu Yến Tử và Tịnh Nhi cùng té lăn.

Tịnh Nhi đau quá hét lên:ỳygy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét